Jimy ADMIN-GÀ VIP
Sinh Nhật : 26/06/1991 Tham gia : 27/05/2010 Tổng số bài gửi : 219 A06$ : 56433 Được cảm ơn : 17 Tìnhtrạng yêu đương : Ra trường mới biết!
| Tiêu đề: Truyện ngắn: Tiếng quạ kêu(TQK-KQT, 2008) Tue 27 Jul 2010, 12:30 am | |
| Tập Đoàn Vechai.tk[You must be registered and logged in to see this image.]Tiếng Quạ Keu KIEU QUANG TIẾU-11A06 yeuemmaimaiok77 truyện Ngắn. trường THPT số 1 Tư Nghĩa-Quảng Ngãi * * * Như thường lệ, mỗi thứ năm và thứ bảy hàng tuần Linh có một tiết học thêm ban đêm, bắt đầu từ 5h30 đến 6h30”.
Con đường từ nhà Linh ra trường rất xa, nên thường thì Linh về nhà hơi muộn. không có ai đi chung với Linh cả, mẹ của Linh rất lo về sự liều lĩnh đi đêm một mình của Linh. Nhưng cô là một tay không vừa, tính mạnh mẽ, Linh tin trên đời này không có ma. Cô là học sinh lớp 10, 17 tuổi cũng đủ làm cho con người ta mạnh dạn hơn.
Con đường về nhà Linh phải đi qua một nghĩa địa, nghĩa địa này rộng lớn vô cùng, đây là nơi an nghỉ của hàng nghìn linh hồn và lũ quạ. Có nhiều lúc đi về Linh thấy lũ quạ đậu chi chít trên một nấm mồ, như thế là cô đã biết có thêm một thành viên mới trong danh sách nghĩa địa này, nhưng điều đó không làm cho Linh chú ý gì cho lắm.
Hôm nay cũng vậy, như mọi thứ năm hàng tuần, sau khi tan tiết học Linh vẫn về một mình, hôm nay trời có trăng nhưng lại là trăng khuyết và nhiều mây đen, đó là điều chẵng lành, mây nhiều có nghĩa là trời sắp có mưa to. Nhìn vào kim đồng hồ dạ quang lúc này điểm 6h45’ Linh chỉ mong sao chóng tới nhà.
- 30 phút nữa thôi !! . Linh lẩm bẩm một mình và cố đạp cho nhanh.
Cô thường huýt sáo để trấn an tinh thần, Linh không bao giờ cho phép mình sợ hãi trước bất kì tình huống nào xảy ra. Linh giống như một đứa con trai cô rất thích xem film kinh dị, qua đó cô càng trấn áp mình: “ Con người chỉ giỏi dựng lên những viễn tưởng để khơi dậy sự sợ hãi của người khác”.
Nghĩ vậy nên Linh càng không sợ bóng đêm hơn. Lúc này xe Linh vẫn lăn bánh đều đều trên đường, xe Linh đang đi qua nghĩa địa, nơi cô thích đi qua để thử thách mình!.
Ánh trăng mờ in rõ bóng Linh xuống mặt đường, con đường này nhiều đá nên rất xóc, Linh hãm xe đi chậm lại và liều lĩnh huýt sáo một mình. Trong sự im lìm của cảnh vật, trong giấc ngủ ngàn thu của cái nghĩa địa này, tiếng sáo của Linh vang lên lanh lảnh, những linh hồn đang yên nghỉ tưởng chừng như bừng giấc...
Một vài tiếng quạ kêu lên quan quác trên một cành cây khô giữa nghĩa địa như một sự năn nỉ: “Đừng huýt sáo nữa, xin hãy để chúng tôi yên !!.”. Mà nào Linh có hay biết chi, vẫn vô tư thả hồn theo những tiếng sáo du dương của mình. Một cơn gió nhẹ thoáng lướt qua làm Linh giật mình ngưng tiếng huýt, Linh nghe gió rít qua tai luồn qua sau gáy, lạnh buốt, như báo trước một điều gì. Cô vội quan sát, cảnh vật trơ trọi hình như không giống như mọi hôm, và chợt cô dừng mắt lại:
- Ồ !! Một nấm mồ mới đắp!...........
* * * Trên nấm mồ là một lũ quạ đang tranh mồi, Linh không biết nó được đắp tự khi nào mà cũng chẳng có tấm bia đề tên gì cả. Mọi đêm cô vẫn mạnh mẽ lắm mà sao hôm nay Linh thấy rờn rợn trong người, Linh linh cảm sẽ có chuyện gì đó xắp xảy ra. Đường về vẫn còn xa, vẫn chưa qua khỏi nghĩa địa, mây đen đã che kín ánh trăng, màn đêm bao trùm lên không gian, Linh không thấy gì một màu đen như mực, xunh quanh là một bản hợp âm ghê rợn của màn đêm mà tác giả là những loài côn trùng. Cô thò tay vào cặp lấy đèn pin ra rọi.
-Xui thế !! Pin không sáng, thôi cứ nhắm đường mà chạy thôi!.
Lại một cơn gió nữa, lạ thật hôm nay trời không có gió, lá cây cũng không khẽ động một tiếng nào, vậy mà sao gió ở đâu từ ở trong nghĩa địa thổi ra vậy, hay là Linh đang chạm tráng với một linh hồn nào đó!!. Linh thoáng rợn người...
Xe cô vẫn lăn bánh lộp độp trên mặt đường đá ghồ ghề, có nhiều chỗ cô bị xóc mạnh.
Bỗng, Linh giật nảy người, chẳng hiểu thế nào mà Linh hét lên thật to, hình như có một bóng đen vừa vụt qua mặt Linh, Linh quên mình là một cô gái mạnh mẽ, mặt cô tái xanh...
Linh ré lên thật to, giữa cảnh vật hoang vắng im lìm ấy tiếng hét của Linh dội ngược lại từ rừng cây như một điều phủ nhận: “ Chẳng có ai nhận biết mối nguy hiểm của Linh cả ”.
Bóng đen ấy mờ mờ ảo ảo vụt qua đường, trước mặt Linh rồi mất hút sau nấm mồ mới đắp. Lũ quạ thừa lúc bay lên vỗ cánh phành phạch, chẳng hiểu chúng bay lên vì bóng đen kia hay vì tiếng hét của Linh. Còn Linh, lúc này cô như một người mất hồn, chân cô cứng đờ dường như không thể đạp được nữa, mắt cô hoa lên vì sợ hãi, xe Linh vì thế chậm dần đều. linh bị choáng trước một bất ngờ là khi nãy cô nhìn rõ một bóng đen vô hình vụt qua mặt cô rồi biến mất sau nấm mồ mới đắp, nó giống như một cái bóng, Linh còn trông rõ đôi mắt sáng ngời màu xanh lè của nó, cặp mắt của nó sáng rực lên khi nó nhìn vào Linh, và lạ thay bóng đen ấy vụt qua như một cơn gió rồi biến mất sau nấm mộ không bia lúc nãy, nấm mồ ấy mới đắp phảng phất còn thơm mùi đất. Linh không thể tả hết nỗi sợ hãi của mình, tim cô đập loạn xạ, đây là lần đầu tiên cô sợ. Linh vội trấn an tinh thần sau giây lát, cô đã đi qua nấm mộ khi nãy, tim cô vẫn chưa hết nỗi bàng hoàng. Vừa chạy thật nhanh qua ngôi mộ cuối cùng của nghĩa địa thì một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra: Xe Linh bị tuột xên không thể tiếp tục chạy tiếp được nữa. cô không thể xuống xe bắt lại xe được vì nỗi ám ảnh lúc nãy, Linh sợ lại bắt gặp cặp mắt xanh lè ấy, cả nghĩa địa hàng nghìn ngôi mộ lố nhố như đang đuổi theo Linh. Chiếc xe dừng lại, bánh xe chà lên mặt đường, Linh xuống xe, muốn khóc ré lên vì sợ, cô dắt xe đi trong sự lo lắng, cô vừa đi vừa chạy, nhưng chiếc xe chết tiệt của cô bị quấn xên nên không thể dắt được luôn giờ chẳng lẽ dác lên cổ mà chạy sao?.!. Ước gì có ai đó trong lúc này nhỉ! Linh hồi hộp nhưng không dám ngoái lại phía sau. Cô kéo lê chiếc xe trên đường một cách hối hả như có ai đuổi theo mình, trong bóng tối chập choạng những lằn dông sắt sáng loà phía chân trời, trông Linh như một nữ diễn viên điện ảnh. Bỗng trời bắt đầu mưa to, mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới mù mịt , một lúc sau mưa xối xuống.
- Ôi! Không!
Linh thốt lên, sao mà tối nay Linh lại gặp toàn là chuyện xui xẻo vậy nhỉ!. Linh không biết phải làm gì đây nữa, bên kia đường là một ngôi nhà hoang, thôi kệ mưa to quá phải vào núp đã, đợi mưa tạnh rồi về, cô không biết điều gì sẽ rình rập cô trong ngôi nhà hoang này, nhưng không thể về nhà trong lúc trời đang mưa to. Mưa hắt vào mặt lạnh buốt, Linh cố nép người vào xó cửa, mình Linh ướt đẫm...
Mưa nặng hạt biết bao giờ tạnh đây!. Trong bóng tối đơn thân độc mã cô rùng mình, và bắt đầu sợ, Linh không biết là mình biết sợ từ khi nào. Linh lấy chiếc đèn pin ra vặn lại pin, nhưng nó vẫn lúc sáng lúc tắt, ngôi nhà hoang lặng câm trong tiếng bồ xè đục cửa cèn cẹt, ngoài kia bóng tối bao trùm trong không gian, giông sắt sáng loà, tiếng mưa rơi lộp độp lấn áp mọi âm thanh, trông Linh như một nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng. Rất liều lĩnh phải không các bạn!. Ủa hình như có tiếng động từ đống đổ nát trong nhà, Linh rợn người cố thu nhỏ người hơn vào xó, mở to mắt quan sát xung quanh. Tiếng động ấy lúc to lúc nhỏ lúc xa lúc tiến lại phía Linh, còn Linh cô hồi hộp trong lo lắng, cô im lặng để lắng nghe từng tiếng động, và rồi nó...lại xuất hiện... một bóng đen...thấp thoáng qua những luồn ánh sáng, nó đang tiến về phía Linh !!.. Ôi không!.. Linh gần như ngất đi, Linh cố nhìn về phía tiếng động thì đúng lúc đó một bóng đen lao tới với cặp mắt xanh lè, sáng rực, Linh vội nhắm nghiền mắt lại mặt nhăn nhó úp vào đùi, chắc lại là nó rồi!. Linh quờ quoạng trong bóng tối tay cố vặn chiếc pin, nhưng nó vẫn nhấp nháy lúc sáng lúc tắt. không nó đang lao tới và đúng lúc chiếc đèn pin trên tay Linh chạm mạch loé sáng, cùng đó Linh nghe có tiếng kêu như tiếng con mèo, pin sáng Linh rọi vào vật đen kia....
- Ồ !! thì ra đó chỉ là một con mèo hoang màu đen!!.
Linh nhẹ nhõm thở dài, biết đâu bóng đen ngoài kia cũng chỉ là một con mèo hoang nào đó mà do Linh sợ quá nên tưởng tượng ra ảo giác đó thôi!. Nghĩ vậy nên Linh dần lấy lại bình tĩnh, người Linh như nhẹ hẳn đi vài tạ. Linh đứng dậy đưa tay vắt nước trên áo cho chóng khô, trời hãy còn mưa chưa dứt, vài giọt nước dột rơi trên đầu Linh, Linh nghiêng người né chỗ khác, dưới chân Linh bây giờ là một hũng nước dột đọng lại, Linh vẫn còn sợ, không biết rồi chuyện gì sẽ đến đây!.
Trong lúc chờ mưa tạnh, Linh lảm nhảm hót một bài: “ Yêu nhau đi đễ rồi mai chia ly rồi trong cơn đau còn có nhau...”. Đang say sưa thả hồn theo bài “Kỉ Niệm Bỏ Quên” thì đột nhiên cô giật nảy cả người bởi một tiếng sét nổ vang trời lở đất, kèm theo đó là một tia chớp sáng loà sẹt xuống, chiếc dèn pin trên tay cô rơi xuống đất chui tọt vào hũng nước dột và vô tác dụng từ đó, Linh sợ có những tiếng nổ tiếp theo nên đành ngồi đó nhìn đồng hồ: 9k15’, mong sao cho chóng tạnh mưa để được về nhà, cái bụng của Linh bây giờ sôi lên 2000°C gần như sắp nóng chảy ra rồi vậy, hic hic tụi nghiệp cô í !.Có một bóng người đang tiến vào ngôi nhà hoang này, trông dáng dấp hối hả của người ấy hình như cũng vào núp mưa, Linh không biết rằng mình lại có thêm một đồng nghiệp mới. Người ấy chạy như bay dưới sự rượt đuổi của cơn mưa đêm mùa Hạ, quần áo ướt sũng, mặt mày tái ngắt vì lạnh. Còn Linh, cô đang nghĩ gì thế?. Linh ngồi thừ ra nhìn lên màn đêm đen mịt mơ được về nhà và thưởng thức món Don Bình Dân nóng hổi do phụ Mẫu của Linh “Cooker”!. Nhất là những lúc trời mưa lành lạnh như thế này mẹ Linh thường làm món đó đễ cả gia đình cùng xum vầy vừa thưởng thức vừa quây quần bên chiếc LG FLATRON 21”. Nghĩ đến cảnh ấy sao tự nhiên Linh muốn khoa khát được về nhà ngay bây giờ và ôm thật chặt người mẹ hiền hậu của Linh, Linh thèm một hơi ấm của mẹ mà những lúc bình thường Linh chưa từng nghĩ tới... Càng nghĩ Linh càng dương cổ thật dài và nuốt ...cái ực.!!. Linh cố ngước nhìn mọi vật trong bóng tối qua luồn ánh sáng nhấp nháy của giông sét, ngôi nhà này đã quá cũ chỉ cần một động tác nhỏ cũng sẽ làm cho nó đổ sập xuống đầu, màn mưa đêm vẫn trường kì chưa dứt, hơi lạnh lan toả làm Linh cảm thấy cô đơn lạc lõng trong bóng tối, cô nhìn ra phía trước và bất chợt nhìn thấy một bóng người đang đứng trước hiên ngôi nhà hoang cách Linh một đoạn khoảng 5 bước chân, cô không còn giữ được bình tĩnh nữa, vừa trông thấy thì Linh giật người hét lên thật to: áy................Ma...............................
Tiếng hét của Linh to quá, đến nỗi người kia cũng giật nảy người sửng sốt nép người vào cây cột bên cạnh. Còn Linh, cô sắp ngất đi rồi, may mà có chút bản lĩnh anh hùng nên cô cố nín thở gượng lại nhìn vào vật đen đó xem nó là cái quái gì, còn người kia thì trố mắt nhìn về phía có âm thanh ghê rợn ấy vừa phát ra...
Trong màn đêm ảo ảo Linh nhận ra người bạn của Linh qua những luồn ánh sáng nhấp nháy từ phía chân trời phản lại, không thể như thế được, tại sao He lại ở đây, chắc mình bị ảo ảnh nữa rồi .!.
Linh nghĩ lung tung, và đễ chắc chắn là mình không nằm mơ Linh đưa tay dụi mắt rồi nhìn lại một lần nữa, thôi đúng rồi, đúng là cái dáng người ấy, không thể sai được.! Và Linh bắt đầu reo lên vì quá sung sướng...
- Bi bi bi.! Tiếu ơi Linh nè..!
Và cũng vì quá sợ và quá ngạc nhiên T. vẫn đang ở trong trạng thái bị một phen hú hồn hú vía, T. vẫn chưa nhận ra mà vội hỏi lại:
- Ai..ai đó?
Câu hỏi của T. được Linh đáp lại bằng một tràng cười sặc sụa, Linh đứng dậy vội vàng chạy tới chỗ T. và làm như đâu là không gặp T. cả chục năm vậy, cô mừng vì mình không còn đơn thân độc mã nữa. T. thật sự ngạc nhiên trước sự có mặt của Linh, ở nơi hoang vắng này lại mọc ra một cô gái như Linh, T. hơi nghi ngờ nên còn ngẩn người ra như phỗng.
- Bà là người hay ma thế?
- Ma, ma đây, ngốc thật tui vầy mà ông nhìn ra ma hả, mún ăn đấm hôn?!
Tiếu quá ngạc nhiên và tin dần vào đôi mắt của mình..
- Ê sao lại ở đây?
- Tui cũng dùng câu đó đễ hỏi ông đấy!
- Chẵng lẻ tui đi đâu cũng phải báo cáo zới bà sao, tui đi học tin về mà, còn bà?
- Phải báo chớ, đi chơi chớ đi học gì giờ mới về, chắc lại là Game Online chớ gì, tui cũng đi học về đây, mưa to quá nên đành vào đây núp, he he vậy là tui có một đồng nghiệp “núp mưa” rồi, ông sợ hôn?!
-Sợ chớ, sợ chớ...
Tiếu lạnh quá, hai hàm răng cứ đập vào nhau cờm cợp, người ướt sũng là nước, chẳng khác gì Linh lúc này.
- Đi về một mình không sợ ma hả?
- Không, tui chỉ sợ ông thôi!
- Chỗ này ghê quá, sợ khiếp đi được! Lúc nãy bà làm tui hết hồn hết vía đấy, sợ muốn rớt cái tim ra ngoài vậy!
-ông cũng làm tui hết vía hết hồn, mà ai bểu ông nhát gan chi mà la!
- Ai nhát gan, lúc nãy bà cũng ré lên như điên vậy! Tui tưởng con ma nào mà kinh khủng vậy chứ!
Cơn mưa vẫn vô tình kéo dài xen lẫn những tiếng trò chuyện của đôi bạn. Một lúc sau mưa cũng đã bắt đầu thưa hạt và tạnh dần.
- Mưa tạnh rồi về thôi Tiếu ơi!
- Ừ về thôi!
Tiếu ra ngoài dắt chiếc xe đạp của mình, gọi Linh
- Về thôi bà còn mún ở lại hả?
- Này tui có chuyện mún nhờ ông nè, ông hy sinh bộ móng tay bắt xên dùm tui zới
- Sao cơ bà nói gì tui nghe hôn rõ thế thì xin chúc mừng Linh nhé, chúc ở lại vui vẻ, tui về trước đây!
Nói đoạn Tiếu thót lên xe đi thật, còn Linh cô nhìn theo thằng bạn khốn kiếp của mình với cặp mắt đỏ ngầu, Linh ngẩn người ra, định ré lên như lúc nãy thì T. quay lại cười khèn khẹt như chưa bao giờ được cười..
- Đùa tí cho vui chứ ai lại đễ một cô gái như Linh ở chốn Cóc ho cò gáy này, chắc lúc nãy Linh tức lắm nhỉ!
- Có bắt không hả thằng quỷ?!
T đang cười ngả nghiêng bỗng im bặt:
-Dạ bắt, ....bắt chớ..(ghê wá.!),
-Hê hê bắt là tốt rồi, thế mới là boy-friends chớ..
-Ê boy-friends là cái gì?
-Ai.ai biết, nghe mấy đứa nó nói tui nói theo thui chớ bít nó là cái gì.!
-Xe đâu?
- Tui ném ở trong bụi kia kìa, do lúc nãy vội quá nên cho nó tạm vào đó!
- Gớm vậy mà mang danh là người không sợ ma, sợ tới nỗi ném xe mà chạy kìa!
- Lảm nhảm gì vậy?
- Lảm nhảm gì đâu, ây khổ cái thân tui, bị dính chiêu Mỹ Nhân Kế của nó rồi!
Sau cơn mưa ánh trăng lại ló ra toả ánh sáng lờ mờ, một bản nhạc hợp xướng của các loài côn trùng lại ngân lên tạo nên một thứ âm thanh quen thuộc của những ai gắn bó với ruộng đồng, cơn mưa đi qua đễ lại những vũng nước đọng được ánh trăng phản chiếu tạo nên một cảnh tượng lung linh thơ mộng. Dưới ánh trăng mờ Tiếu hì hục bắt xên cho Linh, Linh thì đang cố gắng sửa cái đèn pin chết tiệt. Bây giờ xên cũng đã được bắt xong, tay T. dính đầy lin đen ngòm, T. đến chỗ hũng nước đọng rữa.
-Về thôi bà cụ!
Linh nhìn đồng hồ rồi la toáng lên:
- Ối sao nhanh zậy nhỉ 9h rồi, thôi về về....
- Làm gì mà la dữ zậy bà nội?
- Bây giờ về cũng bị nghe một chầu Xinê cho mà coi?
- Xi nê gì, phải gọi là ’Câu hò bên bờ Hiền Lương chớ’
L. và T. nghĩ đến đấy thì cùng phá lên cười, tiếng cười dòn giã đã xua tan hơi lạnh của đêm tối. hai người chuẩn bị bước lên xe đạp đi thì phía sau họ, trên nấm mồ mới đắp phun lên một ngọn lửa xanh lè sáng rực một góc tối. Linh sợ quá hoảng hốt đạp xe lên phía trước cách T. một đoạn rồi dừng lại quan sát, còn T. anh đứng nán lại xem...
-Đẹp quá!. Lâu rồi mới thấy ma trơi đấy!.
Linh nhìn Tiếu khó hiểu:
- Ma trơi à? Nó là cái quái gì thế?
- Nó là một phản ứng hoá học toả nhiệt giữa khí La-tin sinh ra từ xương động vật thối rữa khi bay lên mặt đất gặp không khí nó bốc cháy-- Linh nhún vai:
- Theo Linh được biết thì người chết sau khi chôn được 6 đến 7 tháng thì mới có hiện tượng trên mà?
- Thường thì người chết sau khi chôn được 6 đến 7 tháng thì những đêm mưa như này sẽ có hiện tượng đó, nhưng nấm mồ mới đắp kia chính là xương cốt của người chết được người thân dời mộ từ nơi khác đến nghĩa địa này, vì lý do nào đó.
-Hằn gì tối nay đi học về Linh mới thấy, mọi khi đâu có nấm mồ này...
- Wơi ma.....ma....
Tiếu hét lên thật to làm Linh hoảng hốt vụt chạy, T. đuổi theo Linh đến mỏi cả chân..
- Đùa tí mà chạy dữ zậy, phù phù...
- Thì tui lánh đi đễ ông với con ma của ông nói chuyện riêng chứ..! Hi hi
-Trời bà làm sư fụ tui luôn rồi!
Sau khi bóng hai người khuất hẳn, bỏ lại một nghĩa địa hoang tàn hiu hắt, một đêm dài trôi qua thăn thoắt và bình binh cũng rạng dần phía chân trời xa, bóng đêm lạnh lẽo dần bị xua tan bởi ánh mặt trời, tiếng gà gáy vang thoang thoảng từ bốn phương báo hiệu một ngày mới, vài con bọ hung chui ra từ trong đất bắt đầu một ngày làm việc, và có ai hay đâu đêm qua có rất nhiều chuyện xảy ra trên cái nghĩa địa này làm nên một câu chuyện huyền thoại hoà vào cuộc sống nhộn nhịp này...
Trên một cây khô trụi lá cạnh nấm mộ mới đắp thoáng nghe tiếng quạ kêu...!
***
---________ HẾT________---
K.Q.T
| |
|