Tôi chỉ làm thơ khi buồn
Thơ tôi buồn là vì tôi không vui
Một nỗi buồn mà tôi cố chôn vùi
Khi không vui nó lại tràn ập đến
Cố gói gém..nhưng không hết…
Cố hết buồn nhưng cũng chẵng vui hơn
Có phải chăng là vì quá cô đơn
Vì con người của tôi là như thế?
Tôi ước ao..một điều không thể
Thế gian ơi hãy quên tôi một ngày
Để tôi được làm những gì mình thích
Được tự do..tay nắm lấy bàn tay(em)..
Được tung tăng cùng những cánh chim bay
Để cuộc sống không còn những ràng buộc
Và vết thương không cần chữa bằng thuốc
Mà bằng tình thương yêu của nhân đời
Tôi không thể gạt đi hết buồn vui
Bởi có buồn rồi mới vui lên được
Sống như vậy mới thật là cuộc sống
Tuy tôi buồn nhưng bao giờ khóc đâu
Thời gian lặng lẽ nhưng thật mau
Hành trang cuộc sống tôi mang ngày càng nặng
Hai buổi đến trường vẫn ngày mưa tháng nắng
Ánh hào quang le lóa phía chân trời
Tôi như lữ khách giữa đời…
.....gối mỏi…!
.*QT*.
ngày ta gặp nhau là một kỷ niệm
ngày ta hẹn hò là lần bắt đầu iu
nhưng tình cảm chỉ diễn ra một chìu
từ một phía âm thầm và lặng lẽ
nếu như là trước đây anh sẽ
cứ vô tư và hờ hững như em
thì đâu có những chiều mưa ướt mem
chỉ vì muốn được gặp nhau trên mạng
và em chỉ xem anh như bạn
cũng hỉu rằng nên dừng ở đấy thôi
đừng cố gắng rồi cũng thành vô nghĩa
chẵng có gì mãi mãi phải không em?
Một lời động viên, một lời khuyên
Cũng cố gắng trên con đường học tập
Chuyện tình củm từ từ đừng hấp tấp
Để tình iu thành động lực bên đời
Và có thể quá khứ ở trong em
Chỉ còn là những sợi màu kỷ niệm
Nếu như là trước đây anh sẽ
Không iu em bằng cả một trái tim
Để bây giờ nhận ra phải đi tim
Từng mảnh vụn khâu vết thương đã cũ
Đọng lại trong anh những buồn vui không đủ
Và quen dần với cuộc sống cô đơn..!
***
chắc em chẵng cần nhớ chi ngày ấy
nhưng với anh đó mãi là tất cả
mở ra con đường, những suy nghĩ là
rằng từ ấy anh đã iu một người
tất nhiên em biết điều đó, nhưng cười
và hỏi rằng với anh có quan trọng
khi tim em khắc ghi một hình bóng
tất nhiên anh biết điều đó từ lâu
anh sẽ mang danh hiệu người đến sau
nhưng chẵng đến phá điều em đang có
mà đơn giản mang niềm vui nho nhỏ
thấy em cười là lòng ắp niềm vui
ở trong anh tất cả rồi cũng qua
ngày hôm qua anh nói về chuyện cũ
và hôm nay sẽ trở thành một chuyện
để ngày mai anh ngồi kể bên đời
ở trong em tất cả cũng xa vời
em chưa dám nghĩ về anh một phút
và nếu có dù đó là một chút
thì chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi
rồi em cũng quên , năm tháng xa xôi
lần gặp gỡ trong ta còn bỡ ngỡ
đâu hay rằng đó mãi là cái cớ
để trong anh đơm kết bao giấc hồng
rồi em cũng sẽ xa, anh biết
và ngày đó không bất ngờ nữa đâu
vì tất cả rồi cũng sẽ qua mau
một nỗi đau đang ghim vào năm tháng
ở trong anh tất cả cũng nguôi ngoai
nỗi buồn rồi cũng quen dần từ đấy
đừng nghe em đừng để anh trông thấy
lại một lần, lặng nhìn em ngời ta..
ở trong anh tất cả rồi cũng qua
ngày hôm nay chỉ còn là kỷ niệm
iu em một đời hay iu em thắm thiết
em không màn thì có nghĩa gì đâu
đến khi nào con đường ấy ngày sau..
sẽ không còn chiếc lá nào ngủ quên..trong vạt áo.!